Chị tôi gần 70 tuổi mới được đi máy bay, lên máy bay được ngồi gần anh đồng hương người Nam Đàn nên mừng lắm, vội khoe ngay:
-Lần này là lần đầu tiên tôi được đi máy bay chú ạ, chú đi được mấy lần rồi?
-Cháu đi máy bay như cơm bữa mần răng mà nhớ nổi lần thứ mấy hả bác – Anh đáp với cái vai hơi nhún.
– Vậy thì may quá, có gì tôi không biết, chú chỉ giùm với nhé-Chị thật thà
– Được rồi, có gì không hiểu, Bác cứ hỏi cháu- Anh nói vẻ chân thành.
Được ngồi gần cửa sổ nhìn ra cánh máy bay, chị tôi háo hức nhìn ra ngoài tìm tòi khám phá, rồi chỉ vào cánh máy bay và hỏi:
-Cái kia có phải là cái cánh máy bay không chú?
-Dạ đúng rồi.
Giọng cô phát thanh viên nhẹ nhàng sang trọng vang lên “Máy bay chúng ta sẽ cất cánh rời sân bay quốc tế Tân sơn nhất để đi thành phố Vinh trong chốc lát, đề nghị quý khách cài dây an toàn, dựng thành ghế lên…v.v.”. Anh thanh niên thành thạo hướng chị tôi thắt dây an toàn, cách hạ và dựng thành ghế , bật đèn, mở gió…vv
-Chú đi nhiều có khác- Giọng chi tôi khâm phục.
Máy bay cất cánh được một chốc, chị tôi hỏi nhẹ:
-Máy bay cất cánh chưa chú
-Cất cánh rồi, bây giờ chúng ta đang ở trên không trung rồi bác ạ.
Chị nhìn chằm chằm ra ngoài một chốc, rồi chỉ tay vào cánh máy bay hỏi chú đồng hương:
-Cất cánh rồi sao ta vẫn chộ cái cánh của nó chú hề?
-… …!
Im lặng được lúc khá lâu, máy bay bỗng dưng nhẩy xóc, giật lắc. Chị tôi nắm chặt thành ghế quay sang hỏi:
-Mình đang đi qua tỉnh nào mà máy bay nó xóc quá chú?
-Bác hỏi vậy làm sao cháu biết mà trả lời.
Lúc sau máy bay trở nên êm ái nhẹ nhàng, chị tôi nói nhỏ với chú đồng hương như cốt để cho hai người nghe:
-Chú bảo đi máy bay nhiều mà tôi hỏi chú có hai câu, chú cũng không biết là làm sao???