Trưa hè râm ran chè xanh là nếp sống của làng quê miền trung, quê tôi cũng vậy. Cơm trưa xong, bà con kéo đến vừa uống nước, vừa xem mặt cô con dâu của mẹ tôi, khi khách ra về cũng tầm gần 2 giờ chiều. Mẹ tôi mới nói với con dâu rằng:
– Đi Nghi bày đi.
Vì chưa hiểu nên vợ tôi hỏi lại xem mẹ nói gì, lúc đó bà mới nói chậm hơn, rõ hơn:
– Khách họ về rồi, 2 vợ chồng đi nghi bày đi .
Vợ tôi băn khoăn 1 chốc rồi trả lời:
– Hôm nay muộn rồi, để mai chúng con đi sớm cũng được mẹ ạ.
Chắc mẹ tôi cũng không hiểu, sáng sớm hôm sau, vợ tôi dậy sớm, nấu cơm và dục tôi ăn sớm để còn có việc. Ăn xong vợ bảo tôi sang mượn xe chị gái để đi xã Nghi Bày, nàng còn động viên: Đi sớm về sớm anh ạ. Thấy tên xã lạ tôi mới hỏi mẹ:
– Mẹ bảo vợ chồng con đi mô?
– Đi mô? Tao có nói đi mô mô – mẹ tôi ngạc nhiên ,
– Chiều qua mẹ bảo 2 vợ chồng con đi Nghi Bày hay Nghi gì đó thôi – Vợ tôi chen vào
Thêm vài câu nữa, mẹ tôi mới hiểu và nói :
– Tao bảo 2 vợ chồng bay đi nghi bày kẻo mệt chứ có bảo đi đâu mô. Nghi bày tức ngủ trưa, qua vợ nói tôi tưởng huyện mình có xã mới.