Quê có lão lang băm chuyên chữa bệnh lấy tiền bằng các bài thuốc mà lão học lỏm được của người khác, ai cũng biết lão chẳng học hành gì nhưng vì cái miệng lão thật lợi hại nên có người vì nhẹ dạ cả tin, có người thì cả nể nên lão vẫn có đất dụng võ.
Hôm đó lão mang túi đến thăm bệnh cho con gái của ông bà làm nghề chài ở mé sông, trên đường tiện thể lão ghé thăm bệnh nhân khoảng 5-6 tháng tuổi, con của cặp vợ chồng trẻ ở xóm giữa mà lão mới bốc thuốc cho cách đây 3 ngày. Đến sân mà thấy trong nhà vẫn im lìm, lão liền lên giọng:
-Vợ chồng chúng bay mô rồi, thầy đến thăm.
Lúc đó mới thấy anh chồng chạy ra chào:
-Chào thầy ạ, mời thầy vô nhà.
-Ừ, thầy đi xóm ngoài thăm bệnh nhân tiện tạt qua xem thằng bé khỏe chưa, gớm bận quá mà cái lão thuyền nốc mang cả con cá to đến nhà, rồi khóc lóc năn nỉ mãi nên thầy đành phải nhận lời chữa cho con lão.
Khoe khoang một chốc lão quay sang hỏi:
-Thằng nhỏ thế nào rồi, khỏe chưa?
Người chồng giật mình trả lời:
-Dạ thưa thầy, nó hết rồi không cần uống thuốc nữa.
-Thấy chưa, thầy đã bảo mà, vào tay thầy thì bệnh nào cũng hết, để thầy vào thăm nó một chút.
-Thôi thầy, cháu còn ngủ để lúc khác.
Anh giơ tay cản thầy rồi anh gọi vợ:
-Mẹ nó đâu, ra chào thầy để thầy còn đi chữa bệnh nhà khác.
Cô vợ tóc tai lùm xùm như đang ngủ, bê một gói khá nặng được bọc vải hoa cẩn thận ra đặt trước thầy, người chồng nói ngay:
-Vợ chồng em có chút gửi thầy.
– Không được đâu- Lão lang từ chối lấy lệ
– Thầy chữa bệnh giúp người chứ không cầu lợi.
– Thầy không nhận không được, vợ chồng em đã định mang đến nhà thầy, may có thầy ghé qua, thầy nhận cho vợ em nó thỏa lòng.
Vừa nói anh vừa cho cái gói vào túi càn khôn của thầy. Thấy vợ chồng cương quyết vậy, lão Lang cũng không từ chối nữa nhưng cũng vớt vát:
-Anh chị làm thầy ngại quá.
Anh chồng quàng túi càn khôn lên vai thầy rồi nói:
-Thôi thầy đi thăm bệnh đi, sắp trưa rồi.
Trên đường ra xóm chài, lão cứ đoán già đoán non không biết cái bọc đó là cái gì mà to thế, lại khá nặng, lão định mở ra xem nhưng trên đường có nhiều người qua lại nên lại thôi, lão nghĩ, thôi về nhà mở ra cho mụ vợ lão lác mắt. Từ khi khởi nghiệp đến giờ, mụ đó chẳng coi trọng lão, lúc nào cũng cũng chửi lão là lang băm.
Vừa bước vào nhà ông bà nghề chài, bà mẹ đã cầm tay thầy giọng run rẩy, nước mắt chảy dài:
– Cháu nó người nóng như lửa, chân tay co giật tội nghiệp lắm, trăm sự nhờ thầy ,con cắn rơm cắn cỏ nhờ thầy cứu giúp.
Một thoáng qua đầu, thầy nghĩ cần khoe tài cán của mình cho ông bà yên tâm, thầy liền bảo:
-Ông bà lại đây tôi cho xem cái ni.
Vừa nói thầy vừa mở gói quà vợ chồng xóm giữa vừa trao, ý thầy muốn ông bà thấy quà thì ắt hiểu cái tài bốc thuốc của thầy.Gói vải vừa mở ra, bà vợ ôm mặt thét lên:
-Trời ơi sợ quá
Đúng vậy, trong gói là một cái xác của thằng bé xóm giữa mà thầy bốc thuốc cách đây 3 hôm. Vợ chồng mất con hận thầy đến cổ đang bàn nhau mang cái xác thằng bé đến vứt vào nhà thầy thì thầy dẫn xác tới nên lập mưu bỏ vào túi thầy cho hả giận. Qúa bất ngờ, thầy cũng giật mình, mặt mày tái mét, tuy nhiên nhanh chóng thầy lấy bình tĩnh, cầm cái xác bé con đã lạnh ngắt, tím bầm cười ha ha mà rằng:
-Ông bà thấy không, bệnh cỡ này mà tu còn dám mang về nhà chữa khoán nữa là, bệnh con ông bà thì nhằm nhò chi.