

Nhất Quả Đất
Cháu tôi lấy chồng về xã Nghi Ân, nhà chồng ở cạnh nhà ông bà nội . Nhà ông bà nội nuôi con bò cái,
{day} Ngày, {hour} giờ
{day} Ngày, {hour} giờ
Tuy con mới quen anh Quân ít lâu, nhưng hai bác đã rất quan tâm và thương yêu con.
Mỗi chiều, bác lại gọi con xuống nhà nhận đồ ăn mà bác gái nấu. Có hôm bác mang cả cái bàn ủi qua và chỉ con lắp. Hôm con bị ốm không dậy được, bác đến nhà mang phở, thuốc và dặn con ăn uống, nghỉ ngơi.
Con cám ơn Bác đã cho con cảm giác của một gia đình. Mong bác yên nghỉ và phù hộ cho cả nhà mình bình an bác nhé. Tụi con sẽ sống thật hạnh phúc để bác an lòng.
Nhớ Long nhiều lắm người cháu hiền lành, tình cảm, luôn quan tâm đến mọi người. Đau xót vô cùng khi COVID đã không cho cháu ở trên đời nữa, để lại muôn sự tiếc thương cho tất cả mọi người đã từng được biết Long. Cầu mong Long sớm được về miền cực lạc.
Hãy luôn phù hộ cho người vợ và 2 con tuyệt vời của cháu nhé!
Nhớ thương Anh, yêu Anh vô cùng.
Nhớ bạn nhiều
Vẫn nhớ nét mặt cười thật tươi và hiền hậu của bác những khi mấy bác cháu mình đi cùng nhau, vẫn nhớ những tin nhắn quan tâm của bác, giờ thì nhắn cho bác mà không còn ai trả lời nữa, đau lòng quá bác ơi… Giờ bác không còn phải chịu những cơn đau nữa, mong bác ở nơi nào đó sẽ thật hạnh phúc, bác sẽ dõi theo các con sống tốt, thành đạt và yên tâm mỉm cười bác nhé…
Anh Nhung chị An thăm em Đặng Thọ Long
Cô vít đe dọa tính mạng em
Làm em vất vả suốt ngày đêm
Anh chị ở xa không vào được
Thương lắm em ơi tình chị em
Cả vợ lẫn chồng cùng vướng bệnh
Con ơn xa xôi cách biển xanh
Cầu trời khẩn Phật em lành bệnh
Thương lắm em ơi giấc chẳng thành
—
ĐN ngày 19/8/2021
Em Long ơi, Ôi cậu Long ơi
Thôi thế là xong cả một đời
Cô vít hiểm nghèo không vượt nổi
Buông bỏ hồn thiêng giữa đất trời
Gió thu ru nhẹ hồn trên lá
Xao xác lòng nhau những xế chiều
Cậu về cõi Phật tìm cha mẹ
Chốn cũ thương em đến não nề
—
Đà Nẵng chiều 23/7 Âl (30/9/21)
KHÓC BẠN
(Kính cẩn trước hương hồn người bạn đã mất do covid, 9/2021)
Anh ra đi như thể bốc hơi
Sao nỡ xa bạn bè trang lứa
Anh trở về trong khói hương lặng lẽ
Hũ tro tàn…, đau đớn quá anh ơi!
Trời vẫn xanh, mây trắng vẫn trôi
Chim vẫn hót mỗi ngày thức dậy…
Bạn còn đâu…nỗi tiếc thương tê tái
Còn ai chờ để gửi mấy vần thơ?
Còn nữa đâu mẩu chuyện bất ngờ
Cười nghiêng ngả quên mùa bệnh dịch
Hẹn cuối tuần chọn món ăn ưa thích
Để quây quần ôn chuyện cũ năm xưa…
Bạn bè đây, tất cả vẫn chờ
Sao không thấy anh về họp mặt
Chấp nhận phũ phàng, nỗi buồn chất ngất
Anh đâu rồi! Vĩnh biệt thật rồi sao !
Ly rượu sao đắng chát nghẹn ngào
Xin dành lại dâng anh một nửa
Nhờ ngọn gió gửi đi từng nỗi nhớ
Ở nơi nào anh có thấu hay chăng.
Nguyện hồn anh yên giấc Cõi Vĩnh Hằng !
Vẫn nhớ như in nụ cười hiền hậu và giọng nói nhẹ nhàng của Anh.
Mặc dù phải chấp nhận một sự thật phũ phàng ko thể thay đổi, nhưng VC em vẫn ko tin đó là sự thật.
Thôi mong Anh yên lòng an nghỉ, tạm biệt người bạn của VC em!
Ba luôn cần kiệm, thương yêu và lo cho gia đình. Có lần con mua tặng ba chai rượu đắt tiền, cứ mong ba uống, thế nhưng ba cứ để dành cho tủ rượu như một vật quý. Đến bây giờ rượu vẫn còn ở đó mà ba không còn thưởng thức được nữa…
Cháu tôi lấy chồng về xã Nghi Ân, nhà chồng ở cạnh nhà ông bà nội . Nhà ông bà nội nuôi con bò cái,
Để khẳng định điều này, tôi phải kể hai câu chuyện cho các bạn tin: CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT Hồi đó tôi học lớp 4
Thôn quê thời bấy giờ, nhà nào cũng nuôi một vài con trâu hoặc bò để kéo cày và lấy phân bón. Tết đến nhà
Một ông bố quê tôi thường khoe với con cái là lúc trước cha chúng bay học giỏi toàn diện, vì không gặp thời nên
Vốn sinh ra trong gia đình gốc gác quê ta nên dẫu lần đầu về quê , vợ tôi cũng rất sõi cách dùng âm
Chị tôi gần 70 tuổi mới được đi máy bay, lên máy bay được ngồi gần anh đồng hương người Nam Đàn nên mừng lắm,
Quê có lão lang băm chuyên chữa bệnh lấy tiền bằng các bài thuốc mà lão học lỏm được của người khác, ai cũng biết
Một anh ở Hà Nội vào công tác Cửa lò. Khi qua vùng quê Nghi Thạch gặp hai bé gái đi học, anh nghe bé