Động Từ Không Phải Danh Từ
Một anh ở Hà Nội vào công tác Cửa lò. Khi qua vùng quê Nghi Thạch gặp hai bé gái đi học, anh nghe bé
{day} Ngày, {hour} giờ
{day} Ngày, {hour} giờ
Em Long ơi, Ôi cậu Long ơi
Thôi thế là xong cả một đời
Cô vít hiểm nghèo không vượt nổi
Buông bỏ hồn thiêng giữa đất trời
Gió thu ru nhẹ hồn trên lá
Xao xác lòng nhau những xế chiều
Cậu về cõi Phật tìm cha mẹ
Chốn cũ thương em đến não nề
—
Đà Nẵng chiều 23/7 Âl (30/9/21)
Vĩnh biệt Anh Đặng Thọ Long. Mong anh an nghỉ. Anh hãy phù hộ cho Gia Đình và bạn bè anh nhé!!!! Nam mô A Di Đà Phật!
Mười mấy năm, lần nào gặp bác cũng quan tâm ân cần với con, còn được nghe bác kể chuyện. Lần cuối gặp bác, dù tối muộn nhưng vẫn ăn cơm cùng gia đình, còn uống với bác 1 ly. Con cám ơn bác. Bọn con sẽ luôn nhớ bác. Mong bác yên nghỉ.
Người mang nụ cười cho chúng em là anh
Người mang hạnh phúc cho chúng em là anh
Người trao sự quan tâm chân thành nhất và thân thiết nhất của một người anh – người bạn – đối với chúng em cũng là anh
Là anh: Anh Long
Hôm nay anh Hưởng vẫn đang tư lự nói với em: “Có khi nào tin báo là nhầm không em?”
Chúng em chưa lúc nào tin là anh đã đi xa cả.
Bởi mọi thứ vẫn hiển hiện y nguyên quanh đây: Ánh mắt trìu mến của anh, nụ cười hiền của anh, nét mặt đôn hậu đầy quan tâm của anh, giọng nói của anh khi gặp mặt, tiếng anh nói trên điện thoại, những câu chuyện hài hước của anh, sự nhiệt tình hết lòng của anh
…
Anh Long, anh ở trong tâm hồn và nỗi nhớ của chúng em.
Trân quý anh
Em Hồng (Vợ chồng Hưởng-Hồng)
Ba luôn cần kiệm, thương yêu và lo cho gia đình. Có lần con mua tặng ba chai rượu đắt tiền, cứ mong ba uống, thế nhưng ba cứ để dành cho tủ rượu như một vật quý. Đến bây giờ rượu vẫn còn ở đó mà ba không còn thưởng thức được nữa…
Nhớ thương bạn quí
Mới ngày nào bạn còn đó
Chuyện bốn phương chuyện cười
Nụ cười thật đôn hậu
Nay đột ngột bạn ra đi ko một lời tạm biệt
Nhớ thương bạn chỉ để trong lòng
Mong nơi chín suối bạn được ngon giấc
Viết vài lời mà nghẹn lắm bạn ơi
—
Bạn Hưởng đây
Chị không biết nói gì hơn ngoài câu chia buồn cùng gia đình mình. Mong gia đình giữ gìn sức khỏe, cố gắng động viên nhau vượt qua nỗi đau mất mát này.
Nhớ thương bạn vô cùng , người bạn yêu quý của tôi! Gia đình tôi mọi người ai cũng nhớ về bạn, quý và trân trọng tình cảm của bạn – Ai cũng cầu mong cho bạn về cõi vĩnh hằng được siêu thoát
Bạn thân Trịnh Đức Quang
Vẫn nhớ nét mặt cười thật tươi và hiền hậu của bác những khi mấy bác cháu mình đi cùng nhau, vẫn nhớ những tin nhắn quan tâm của bác, giờ thì nhắn cho bác mà không còn ai trả lời nữa, đau lòng quá bác ơi… Giờ bác không còn phải chịu những cơn đau nữa, mong bác ở nơi nào đó sẽ thật hạnh phúc, bác sẽ dõi theo các con sống tốt, thành đạt và yên tâm mỉm cười bác nhé…
Tuy con mới quen anh Quân ít lâu, nhưng hai bác đã rất quan tâm và thương yêu con.
Mỗi chiều, bác lại gọi con xuống nhà nhận đồ ăn mà bác gái nấu. Có hôm bác mang cả cái bàn ủi qua và chỉ con lắp. Hôm con bị ốm không dậy được, bác đến nhà mang phở, thuốc và dặn con ăn uống, nghỉ ngơi.
Con cám ơn Bác đã cho con cảm giác của một gia đình. Mong bác yên nghỉ và phù hộ cho cả nhà mình bình an bác nhé. Tụi con sẽ sống thật hạnh phúc để bác an lòng.
Một anh ở Hà Nội vào công tác Cửa lò. Khi qua vùng quê Nghi Thạch gặp hai bé gái đi học, anh nghe bé
Ít lâu sau bài toán chia bò, thằng con trai đi học về nói với cha: -Cha ạ, cô giáo dặn ngày mai học bài”
Trời cho sắc tím sắc hồng Cho mưa cho gió, mây bồng bềnh trôi. Đất hiền cây lá tốt tươi Chim ca hoa nở cho đời thắm xanh. Đời sinh em để cho anh Một viên ngọc quý, một nhành hoa lan.
Thôn quê thời bấy giờ, nhà nào cũng nuôi một vài con trâu hoặc bò để kéo cày và lấy phân bón. Tết đến nhà
Tết đến mấy chị em chung nhau nấu nồi rượu tết. Thời đó thóc lúa khan hiếm , việc nấu rượu bị coi là phạm
Cháu dâu tôi sinh con ở bệnh viện Từ Dũ, tp.HCM. Ngày mới sinh có mẹ ruột ở Nghi Long vô chăm. Hai mẹ con